Tôi từ miền Trung tham gia Sài Gòn học đại học và đang làm việc tại đây. Tôi cũng xinh xắn ưa nhìn, ăn nói vui mừng hòa đồng. Sau khi tốt nghiệp tôi cũng xin làm cho phổ thông nơi để thử sức và mua bán thêm kinh nghiệm. Sau cuối tôi cũng được nhận tham gia một công ty lớn ở Sài Gòn, tôi rất thoả nguyện với công việc hiện tại. Tôi làm cho ở phòng ban đối tượng mua hàng. Anh là đối tượng mua hàng của tôi, nhìn bề ngoài thu hút, ánh mắt hiền khô, vui tính. Anh có gia đình, công trình, công tác định hình. Trong thời gian đầu chúng tôi chỉ là mối quan hệ nhân viên với khách hàng. Sau đó là những lần anh mời tôi cỗ bàn thị trấn giao với bạn bè, chúng tôi xúc tiếp với nhau thật vui lòng. Người ta nói "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", vì đặc trưng công tác, giờ giấc không gò bó nên chúng tôi có gần như thời gian bên nhau. Anh thường mời tôi nhập cuộc cỗ bàn bình thường với hàng ngũ bạn của anh, rồi gặp gỡ riêng, đi ăn uống riêng với nhau, chúng tôi trở thành đôi người thương lúc nào không hay biết.
Hàng ngày chúng tôi đều chạm chán nhau, ngoài công việc ra chúng tôi vui chơi bên nhau, tâm tình mọi chuyện vui ảm đạm trong cuộc sống; thậm chí chúng tôi cần nhau mọi lúc mọi nơi, cả sáng và tối. Anh chưa bao giờ tâm tình phổ quát về cung phi và các con, chỉ nói không vui vì gia đình không liên hiệp. Anh đang bi thiết với cảnh ngộ gia đình hiện tại. Biết anh không vui khi nhắc đến mái ấm nên ít khi tôi đề cập đến, chỉ nhân thức rằng chúng tôi có nhau là đủ rồi. Tôi cảm thấy kiêu hãnh và dễ chịu khi ở gần anh, anh cho tôi thú vui, hạnh phúc và rất tích cực với tôi, nhiều lúc cũng giận hờn xa xăm như bao nhiêu tình nhân khác. Xa anh tôi rất nhớ, nhớ từng nơi chúng tôi đến, nhớ từng chi tiết nhỏ nhắn. Tôi phải cố nén trong lòng không dám tâm can, không dám phân trần cùng ai. Có đôi lần tôi đã nói thật ái tình của mình với anh, muốn nhì đứa lập nên một mái nhà rồi sinh con trẻ trong nhà, tuổi tôi cũng lớn nên chẳng thể để cuộc tình kéo dài mà không có xong xuôi. Anh giải đáp với tôi là không thể được, mong tôi cảm thông cho anh.
Tôi đau lắm, cố giấu vào tim, lao vào công việc, hoạt động thị trấn hội, vui chơi theo lực lượng bạn cho khỏa lấp nỗi buồn, nhưng tôi chẳng thể. Tôi hận trái tim chính mình đi nhầm chỗ, hận anh không gan lì đồng hành tôi. Mỗi khi nghĩ tới người đại trượng phu ấy đang êm ấm, ấm cúng với mái nhà, con cái, tôi muốn trả thù, muốn lao ra như con thiêu thân quyến rũ anh để phục thù cho sự thơ ngây dại khờ của bản thân đã bị anh lấy mất, phục thù cho niềm tin và hy vọng tôi đã đặt tham gia anh. Đôi lần tôi cũng lấy hết can đảm để thực hiện ý định của chính mình, ý nghĩ đó luôn hiện lên trong đầu tôi. Cho tôi lời nhắn nhủ, phải làm cho gì cho đúng nhất?
Phượng
Xem thêm: Máy bơm nước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét