Hậu phi chồng tôi gặp và quen nhau được tròn một năm rưỡi thì kết hôn. Thực thụ từ lúc quen đến lúc lấy cả 2 người đều xác định tương lai rõ ràng. Tôi sống với cha mẹ, chỗ làm cho cũng cách thức nhà không xa, được bao bữa trưa nên chỉ ăn tối ở nhà, tiền nong chỉ mất bữa sáng, cho nên từ lúc đi làm cho tới lúc gặp mặt anh là 3 năm mà tôi cũng dè xẻn được khoản tài chính kha khá. Tới khi gặp gỡ anh, tôi vẫn giữ thói quen sống tương tự, nhưng anh lại khác, anh cũng biết dành dụm nhưng lại rất dễ chịu trong quan hệ anh em. Khi ăn uống ở đâu với bạn, anh cũng tranh phần trả tiền, phần vì công việc anh hay phải đi ăn uống, phần vì tính anh nó như vậy. Khi yêu, chúng tôi hay đi gặp mặt anh em của nhau, nhưng cũng là thi thoảng nên tôi không để ý chuyện đó lắm. Công tác mỗi người mỗi khác, anh là bác bỏ sĩ, còn tôi lại làm nhân viên văn phòng.
Trước khi quen tôi, anh đã được nhận vào khiến chính thức cho một bệnh viện ở thị xã, còn tự mượn vay đồng đội để mở phòng khám riêng tại gia (tuổi anh còn trẻ). Tôi khá khâm phục đức tính đó của anh, nhưng tuồng như công tác phòng khám cũng không diễn ra trơn tuột, thu nhập chỉ để đủ anh đi phung phí với bạn bè, để dành ít tiền trả ít nợ mượn, còn lại sau một năm hoạt động cũng chỉ đủ trả người ấy số tiền vay. Rồi biến cố xảy ra khi chúng tôi quyết định lấy nhau, công tác của anh không dễ ợt. Anh được trời phú cho bề ngoài đẹp trai, tài ăn nói tốt nên chỉ huy cất nhắc cho lên làm cho phó phòng ban văn phòng kiêm chuyên môn, anh không chịu. Mục tiêu của anh là được khiến cho sâu ở chuyên ngành, được đi học chuyên khoa nhưng 2 lần xin đi học không được, anh đã xin thôi việc ở viện. Anh quyết ra mở phòng khám tư.
Anh mượn vay khá đa dạng, cốt yếu là vay bạn bè, tôi cũng cho anh mượn ít tiền tiết kiệm của bản thân mình. Rồi chúng tôi cưới nhau, tiền tự sướng cưới, váy cưới, ngao du tuần tuần trăng mật cũng do anh chi trả 70%, tôi chịu 30%, vì cứ khiến cho ra tiền ở phòng khám tại gia là anh lại dồn hết tham gia để lo cho đám cưới. Phòng khám mới thành lập kia không có khách, lương chỉ đủ trả viên chức, còn phòng khám tại gia của anh thì cũng chỉ đủ anh tiêu xài, nên gần như trong nửa năm đầu không để ra được đồng nào để trả tiền vay. Đến khi cưới nhau rồi, chúng tôi có ít tiền mừng cưới và tiến thưởng 2 bên mái nhà cho, tôi bảo anh “Vàng thì phải giữ lại, không được bán, còn tiền lại để cho anh đầu tư khiến cho ăn”. Thế rồi, anh mở rộng phòng khám thêm chút nữa để thú vị khách, chúng tôi có bao lăm tiền dồn hết cho anh. Không đủ tiền, tôi còn phải đứng tên mượn nhà băng qua lương với lãi suất thấp để cho anh khiến cho ăn.
Cưới được một tháng tôi có bầu, phòng khám mới cũng làm cho ăn được hơn. Tôi bảo anh để dành ít tiền lo cho con sau này, anh không nghe. Khi khiến được tiền, anh lại muốn đầu tư thành lập thêm phòng khám nữa vì bằng của anh sắp đủ thời gian để được thành lập thêm phòng khám ngoài giờ. Tôi thực thụ khá bất thần về những quyết định đó của anh, giờ phòng khám tại gia anh chưa trả được hết nợ, phòng khám mới tạo dựng anh cũng chưa trả được đồng nợ nào, giờ lại muốn tạo dựng thêm một phòng khám nữa. Tiền có thể anh sẽ xoay được vì có đa số bằng hữu trong lĩnh vực có tiền cho vay, nhưng bao giờ mới trả được hết nợ? Con của chúng tôi còn sắp sinh (tôi bầu được 5 bốn tuần), nó cần sự chăm sóc tốt nhất mà giờ anh không đưa được một đồng nào cho tôi.
Tôi thất vọng lắm, nói anh phổ biến, anh cũng chỉ biết bảo tôi rằng muốn tương lai tốt cho 2 mẹ con, giờ còn trẻ để anh làm cho, tiền khiến ra không để đầu tư thì để chết cũng phí. Khi tôi sinh, sẽ để hẳn doanh thu một 04 tuần ra để lo cho con (tầm 20 – 30 triệu). Tôi không chịu, công việc làm cho ăn có lúc lên lúc xuống, bạn nào nói trước được nhân tố gì, khi mà anh định thành lập thêm một phòng khám nữa còn chịu lỗ, chỗ này bù lỗ chỗ kia. Chúng tôi gượng nhẹ nhau chuyện đó rộng rãi lắm nhưng tôi vẫn phải có phương thức phòng bị. Tôi còn tiền dành dụm trước khi cưới, đứng tên bản thân, còn lương bổng tôi dành dụm trước khi sinh, sau sinh sẽ có tiền thai sản (sơ sơ cũng được trăm triệu), tôi nghĩ số tiền đó đủ để lo cho con tới khi chồng khiến cho được tiền.
Có yếu tố tôi vẫn ghét tính vô tâm của anh, anh không biết dè xẻn lo cho con (vì lương tôi cũng khá nên không cần anh lo cho tôi), chỉ nhân thức đầu cơ khiến ăn. Tôi nhân thức nghề của anh sẽ rất được nhưng phải mất thời điểm, tôi thì chẳng thể để con chờ được. Tôi phải khiến như thế nào để khuyên anh nhân thức dành dụm và nghĩ cho con hiện thời? Mong nhận được giải đáp của quần chúng.
Hân
Xem tại: Máy bơm tăng áp giá rẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét