Tôi và phi tần cùng tuổi, học với nhau từ năm cấp 2. Tính tới giờ cũng hơn 20 năm quen biết, yêu nhau từ hơn 10 năm trước và cưới được hơn 6 năm. Bà xã là cô gái ưa nhìn, không cao lắm nhưng được cái em có duyên và khá thu hút. Em mạnh bạo, kiên quyết, biết ân cần và lo lắng cho người khác, sống rất có tâm nên trong khoảng viên chức cũ đến bằng hữu, gần như người nào cũng thương mến, bên cạnh đó tính em khá bướng bỉnh và đôi khi chấp nhất. Cũng như bao cặp hoàng hậu chồng khác, tôi và em trải qua những tháng ngày vui mừng, đau khổ, gian khổ và toàn bộ thử thách. Trong mắt tôi em là cô gái nhân thức vun vén, thấp thỏm và chăm nom cho tôi không khách hàng nào bằng, em cũng rất công bằng trong việc đối xử với mái nhà 2 bên. Chưa khi nào em mua gì cho nhà mà không có phần gần giống cho ba mẹ tôi cả. Em rất được lòng dì ghẻ của tôi, nhị người có thể tâm sự và nói chuyện với nhau rất lâu, phù hợp nhau vì có điểm bình thường là tin vào Phật pháp, cùng làm trong khoảng thiện. Thậm chí mẹ kế tôi còn nhờ em trả lời và tâm tư mỗi khi có chuyện buồn (Mẹ ruột tôi mất phương pháp đây hơn 10 năm).
Tôi và em cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, đôi lúc vì chiều ý tôi, thông thường tay run sợ cuộc sống cùng với tôi mà em phải chịu rộng rãi tổn thương và tai tiếng oan. Em cũng trách móc, hờn giận nhưng mục đích sau cuối là làm cho tôi nắm bắt được điều, những mặt trái của công tác mà theo em nói là “em là đứa ở ngoài, sẽ nhìn sáng suốt hơn anh”. Em phân tách thiệt hơn nhưng vì lòng tự ái, tự tôn của một thằng đàn ông, tôi bỏ ngoài tai mọi điều em dạy dỗ. Khi mọi việc vỡ lở, em lại là người chạy ngược xuôi giúp tôi khắc phục hậu quả. Nhiều lúc tôi thấy em khuyên rất đúng nhưng rồi bỏ lỡ, không thèm đếm xỉa. Tôi nhân thức em bi ai nhưng rồi em cũng cho qua.
Có một chuyện tôi cứ thắc mắc từ mấy bốn tuần nay. Cách đây vài bốn tuần, anh chị tôi (nhà có tôi và anh trai) có lên tiếng mái nhà sẽ vào chơi. Trước khi anh chị vào khoảng một vài ngày, tôi thấy cung phi có vẻ rất hoảng loạn và khó chịu trong người nhưng không nói. Tôi cũng không hỏi vì nhân thức tính em đến lúc muốn nói sẽ nói thôi. Hôm đó sau khi ăn cơm xong, thê thiếp chồng tôi ngồi trên sofa, em gối đầu lên người tôi rồi thành lập lời: “Những lần trước nghe tin anh chị tham gia em rất vui (anh chị tôi là giáo viên nên hè hay đi chơi), nhưng thật lòng em rất khó tính và không thoải mái vì anh chị tham gia lần này”. Tôi nghe và thoáng khó chịu trong lòng, khách hàng nào trong trường phù hợp này mà không bực như tôi chứ. Em tiếp: “Anh nhân thức em là người thế nào rồi đúng không, em luôn thân mật và vui miệng, ko kể toán so kè gì với người nào bao giờ, nhất là người trong nhà, nhưng quả thật con người có giới hạn, em đã cố tạo dựng lòng, trấn an và dặn bản thân không được có nghĩ suy ích kỷ đó mà không được. Em sợ giả dụ không nói trước, đến lúc anh chị tham gia em không vui thì làm anh bực bản thân mình. Em muốn anh hiểu và cảm thông nếu như em có thái độ không vui mà không giấu được”.
Rồi em nói đã chờ đợi sự “mĩ ý” trong khoảng anh chị tôi bao lăm năm, em về thông thường nhà được 6 năm thì thời gian đó đã ko phải so kè và tính toán gì cả. Lễ tết về không khi nào em không mua vàng về cho các cháu (con lớn anh tôi 8 tuổi, con nhỏ xíu 4 tuổi bằng tuổi nam nhi tôi). Tôi nhân thức rõ yếu tố đó hơn ai hết, vì trong khoảng khi chưa cưới, lần nào Tết về em cũng tất tả sắm quà cho từng người, bên em lẫn bên tôi và giờ vẫn vậy. Cứ về quê là em cho tiến thưởng, bánh trái hoặc sữa. Tôi nắm bắt vì em hay nói lúc đó: “Lâu lâu bản thân về có tiến thưởng cho mọi người vui anh à, nhất là các cháu”, Tết em thiên lí cũng không hề ít cho các cháu tôi. Nhưng cũng trong thời gian đó, anh chị tôi đôi khi vô tâm làm em buồn lòng.
Chúng tôi về quê không mang theo xe máy nhưng chưa bao giờ anh chị tự giác thành lập miệng “Lấy xe mà đi” hay hỏi han chúng tôi có xe đi hay không, chỉ khi nào ba tôi báo cáo thì chiều 30 mới lọc cọc mang chiếc xe cũ của ba cho anh chị tham gia. Con tôi 4 tuổi nhưng chỉ độc nhất vô nhị một lần anh chị mua cho con tôi được bộ đồ, thế mà luôn miệng bảo thương con tôi quá. Hậu phi nói ghét người hay môi miệng, không thương thì không cần phải nói, mà thương thì làm cho chứ đừng nói không. Lâu lâu chúng tôi về nhưng chưa bao giờ anh chị mời chúng tôi đi ăn một bữa đúng nghĩa, mà có ăn có chơi thì cũng cưa đôi. Tết lì xì thì luôn xem chừng mực bà xã lì xì bao nhiêu rồi lì xì cho con tôi ít hơn nửa kia (mà anh có 2 đứa con, tôi chỉ mới một). Cung phi nói những vấn đề đó làm tôi có khó chịu, nhưng không ôm đồm được vì quá đúng, chính tôi cũng thấy thỉnh thoảng không hiểu sao anh tôi có bà xã hoàn thành lại “khó tính” thế, phổ quát lần nhưng tôi làm ngơ vì không muốn đồng đội kém thân thiện. Thê thiếp cũng thừa nhận bản thân mình ích kỷ khi nói ra vấn đề đó, nhưng em chờ đợi sự thiện chí dù một ít từ bên đó, mà cứ như em là cái mỏ để đào, rằng em như phải có trách nhiệm cống nạp, không đáp ứng thì mày mặt không vui.
Hoàng hậu bảo nói ra cho nhẹ lòng chứ không thì nặng nề hà khó chịu lắm, sẽ tác động tới tôi. Rồi em giục tôi trải ga giường, sẵn sàng mền gối và chủ động dọn đồ đoàn để nhường nhịn phòng tắm ở ngoài cho nhà anh chị. Em cũng nói sẽ để xe của mình cho anh chị tôi đi, em đi đâu sẽ đi xe ấp ủ hoặc taxi cũng được (Em khiến cho ở nhà, đôi khi ra ngoài giả dụ có hội họp, bàn thảo công việc). Rồi ngày anh chị tôi tham gia đã đến, phi cơ delay nên tới trễ một tiếng, gần 1h trưa mới tới nhà tôi. Em nấu cơm nước chuẩn bị tươm tất cho anh chị tham gia ăn thôi. Em cũng đã chuẩn bị hết đồ ăn giải khát trong vòng mấy ngày anh chị tôi ở chơi. Em cũng chủ động lên ý tưởnrg sẽ dắt các cháu đi chơi và thưởng thức trong ngày chủ nhật, vì kế hoạch hôm sau các cháu về. Tất nhiên mọi chi tiêu cho chuyến đi chơi và thưởng thức này chúng tôi lo trọn gói (anh chị tôi không phải rỉ răng nửa lời sẽ chia tiền như lúc chúng tôi về quê).
Trong mấy ngày anh chị ở chơi, tôi cũng thấy khó tính và hơi hổ thẹn với hậu phi vì cái vô tâm của anh chị. Anh tôi ko phải hỏi em một tiếng về việc em có đi đâu không khi để xe cho anh chị vay, mà điềm nhiên là em phải có nghĩa vụ, rồi chỉ muốn lấy xe tay ga chứ không muốn đi xe số của tôi. Cơm nước thì anh chị điềm nhiên là có bà xã lo, không hề đánh tiếng chợ búa hay hỏi han gì cả mặc dù em ở nhà cũng làm cho việc chứ chẳng phải chơi không.
Cách dạy con của anh chị cũng khiến cho em khó chịu. Em rất nghiêm khắc với con trong việc dạy dỗ, em hay nói: “Lỡ sau này mình có gì bất trắc, con chính mình sống tốt được với người khác anh à”, thưởng thức phải đường hoàng và thư thả, ăn nói với người lớn phải lễ phép, nhân thức nhường nhịn nhịn đồ ăn hàng điểm tâm trên bàn ăn. Các cháu tôi cứ đến bữa là xáo đĩa ăn uống mua cái ngon, la hét vang trời ầm ĩ, đập phá đồ chơi, tủ lạnh ầm ầm… khi mà ba mẹ chúng ngồi đó mà xem như không, chẳng phải mở miệng dạy dỗ bè đảng trẻ là phải nhân thức tôn trọng người khác và đồ đạc của họ. Chúng chơi với con tôi thì thót cả tim, tôi chắc vợ chính mình cũng vậy. Chúng to cao hơn con tôi phần lớn.
Mỗi lần chơi thông thường là chúng tranh giành đồ chơi và tiến công con tôi không nương tay để lấy cho bằng được, đạp chân lên đầu lên cổ lỗ thằng nhỏ bé mà ba mẹ nó không nói không rằng. Tôi biết em xót con. Cũng có một vài lần đồng minh trẻ quậy quá, em phải thông báo quở quang và dạy bảo, nhưng xem hạn độ anh chị tôi khó tính ra mặt nên em thôi. Tôi biết rõ là em rất cố gắng, nhưng không vui hiện lên trên mặt, khiến cho tôi cũng rất khó tính với em vì sợ anh chị mất lòng. Trong gần một tuần anh chị tôi ở chơi em cũng bố trí công tác ở nhà để nhường nhịn xe cho anh chị đi chơi, tranh thủ bảo tôi chở đi chợ để tậu đồ ăn vì em không có xe khi tôi ở nhà, đi đâu quan trọng thì em đi taxi và tôi cũng thầm cảm ơn em vì đã không khiến tôi sạn mặt.
Các bạn và các cháu về ngừng là ngày hôm sau tôi nhận ngay được tin nhắn, đầu tiên là cảm ơn mấy ngày ở đây nhưng nội dung chủ công là phàn nàn về thái độ không vui của vợ tôi. Tôi cũng không nhân thức nói gì, chỉ nhân thức nói một vài câu bao biện là chắc do công việc hiền thê không suôn sẻ và cần yên ổn tĩnh quen rồi, mà các cháu phá quá nên làm không được thì không vui. Nhưng tôi biết là phiên bản thân cũng cảm thấy khó khăn nói với thê thiếp vì cô ấy đã rất nỗ lực vì tôi rồi. Tôi và anh cùng nhau lớn lên nên tôi hiểu tính anh khá ích kỷ, không hay nghĩ cho người khác, anh chỉ nhân thức phiên bản thân là hơn hết và rộng rãi lần tôi điêu đứng vì tính khí này của anh.
Tôi còn nghe cháu lớn vào nói với ông nội: “Con chán nhà chú thím lắm rồi, nhất là thím. Con có vô Sài Gòn cũng không ở nhà đó nữa đâu” làm cho ba tôi cũng nghĩ không hay về em. Ba nói: “Không biết vô đó khiến gì thằng nhỏ dại mà nó nói vậy”. Em nghe và bi thảm lắm. Trước kia nhiều lúc em cũng hay gọi facetime cho đàn ông tôi nói chuyện với ông nội, nhưng từ khi nghe vậy, em chỉ nhiều lúc nhắc nhì cha con tôi gọi điện hỏi thăm, không chủ động gọi nữa. Em là người luôn nhắc nhở và hối thúc tôi gọi laptop hỏi thăm ông bà nội, gửi thuốc men, quà cáp cho ông bà, còn ông bà ngoại thì em chủ động gọi chứ không đả động gì tới tôi, vì có vài lần em nhắc mà thấy tôi không đậm đà nên thôi. Em nói: “Ông nội nói vậy nghĩa là ông nghĩ em không ra gì rồi, đối xử không tốt với cháu ông mà niềm nở với ông thì chỉ là giả tạo thôi”. Tôi biết em rất bi đát và thấy thương em vì hiểu con người em không bao giờ thảo mai và ngon ngọt như người khác, có sao em nói vậy, dù cũng có nhiều lần khiến người khác mếch lòng và khó tính.
Còn vài chuyện nữa nhưng ví như kể thêm thì chẳng thể kể hết, tôi chỉ đơn cử vài chuyện. Tôi muốn hỏi đại chúng vợ tôi như vậy có phải đã quá ích kỷ và nhỏ tuổi nhen tính toán không? Thỉnh thoảng tôi thấy thương em nhưng nghĩ em đã quá gầy mọn, làm cho anh chị tôi cũng mất vui. Tôi nên làm cho gì để mái ấm vui mừng quay về, hòa khí anh em như trước đây? Cảm ơn vì quần chúng đã đọc.
Hưng thịnh
Xem thêm: Máy bơm tăng áp giá rẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét